Lớp 9

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận với 10 bài mẫu sẽ giúp các em học sinh lớp 9 có thêm nhiều vốn từ, biết cách viết đoạn văn tự sự thật hay.

Đề bài:Em hãy viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động (trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận).

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận
Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 1

Tôi lớn lên trong tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc của bà. Từ nhỏ, tôi đã ở với bà để bố mẹ tôi đi làm kinh tế, vì thế bà thay cha mẹ dạy dỗ, nuôi nấng tôi từng ngày. Ở với bà, tôi được bà chăm lo miếng ăn, giấc ngủ, bà thường dậy sớm đi chợ và trở về nhà khi tối muộn. Có nhiều lần, bà dẫn tôi đi cùng. Những món hàng bà bán thường chỉ là những thức quà vặt mà trẻ con và người lớn đều thích như xôi, các loại bánh nếp… Bà rất khéo tay nên mỗi lần bà làm bánh, nấu xôi, bà đều chỉ cho tôi cách làm. Bà dạy tôi rằng “chỉ có lao động mới mang lại niềm hạnh phúc và sống cuộc đời có ý nghĩa”. Chính điều đó nuôi dưỡng ý thức của tôi về tình yêu với lao động, với cuộc sống. Giờ đây bà đã đi xa nhưng tôi luôn biết ơn bà đã hi sinh vì con cháu, để tôi biết cố gắng hơn mỗi ngày

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 2

Bà là người cùng em đi suốt tuổi thơ của mình. Vào những đêm trăng sáng, bà còn thường kể em nghe những câu chuyện cổ tích, về sự tham lam của người anh trong truyện Cây khế đã phải giá bằng tính mạng của mình, về lão phú ông trong truyện cổ tích Cây tre trăm đốt chỉ biết làm giàu cho mình từ sức lao động của anh Khoai nên cuối cùng mới bị anh Khoai trả đũa. Lòng nhân ái, biết sẻ chia của con người sẽ khiến cuộc sống bớt đi những khổ đau, khiến mọi người gần lại với nhau hơn và chan chứa tình người. Bài học từ thuở bé nhưng mãi là hành trang theo em bước vào đời, em luôn ghi nhớ lời dạy sâu sắc bà dạy để đối xử với mọi người quanh mình, để nhận lại được những nụ cười và hạnh phúc đầy ấm áp. Người với người sống để yêu nhau, bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 3

Cũng như bao đứa trẻ khác trên đời, tôi may mắn có được tình yêu thương của bà ngoại. Bà tôi là một người phụ nữ hiền hậu, chịu thương , chịu khó. Cả cuộc đời bà đã vất vả để chăm lo cho con cháu, đến tận bây giờ bà mới được an vui, không vướng muộn phiền. Những thời gian rảnh dỗi, bà thường kể tôi nghe về những câu chuyện cuộc đời bà ngày xưa, kể ;lại những năm tháng gian truân, vất vả nhưng ý nghĩa của mình. Tôi nghe bà nói rằng, hồi đó nhà bà tối rất nghèo, ông bà phải cùng nhau làm lụng vất vả nuôi con cái ăn học. Quãng thời gian ấy vô cùng khó khăn, nhưng chưa bao giờ bà có ý định bắt con mình thôi học. Bà tôi nói rằng :” Có học thì mới nên người, mới thoát khỏi được cuộc sống cơ cực đồng ruộng để hi vọng một tương lai tốt lành “. Và như thế, bà chưa bao giờ để các con mình nhụt chí trước nghịch cảnh. Chính bà đã dạy cho họ ý chí vượt khó để vươn lên. Và giờ đây, câu chuyện ấy được bà kể lại với tôi với mục đích giáo dục cháu mình luôn luôn phải biết vươn lên trong cuộc sống. ” Nghịch cảnh sẽ cản bước và làm gục ngã con người nhưng nghịch cảnh không thể đẩy con người xuống bùn nhơ nếu như họ khôn muốn”. Đó chính là bài học sâu sắc nhất từ bà mà có lẽ không bao giờ tôi có thể quên.

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 4

Người bà giản dị của tôi nhưng lại có một đức tính cao cả. Từ nhỏ tôi đã sống với bà vì ba mẹ phải đi làm ăn xa để lại quê nhà quạnh hiu cùng hai bà cháu. Ở với bà tôi được dạy và học bao nhiêu điều bổ ích. Bà thường bảo “Uống nước phải biết nhớ nguồn”, “Chim có tổ, người có tông và ta không nên quên đi nguồn cội của mình, nơi mà ta đã cất tiếng khóc chào đời, nơi chôn nhau cắt rúng,..” Tất cả những điều ấy làm tôi không thể nào quên và nó đã theo tôi trong suốt cuộc đời.

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 5

Bà ngoại của tôi năm nay đã bảy mươi tuổi, tuy vậy nhưng bà vẫn còn minh mẫn lắm. Mỗi lần được về quê thăm bà, tôi lại cảm thấy vô cùng thích thú. Bởi tôi đã học được rất nhiều bài học bổ ích từ bà ngoại. Nhà bà ngoại có một vườn cây rất rộng lớn. Mỗi buổi sáng, tôi dậy thật sớm cùng bà ra thăm vườn cây trĩu quả của bà. Bà dạy tôi cách chăm sóc từng loại cây như thế nào để chúng nhanh ra quả. Mặc dù không thể nào nhớ hết được những kiến thức ấy, nhưng qua cách bà chăm sóc cây cối rất cẩn thận, tôi biết trân trọng hơn từng trái ngọt mà mình được thưởng thức và yêu quý thiên nhiên hơn. Không chỉ vậy, bà còn dạy tôi nấu ăn. Bà nói với tôi rằng, là con gái dù thế nào cũng nên biết nấu một vài món ăn đơn giản, để có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình mà không phải phụ thuộc vào người khác. Quả thật, những bài học của bà tuy đơn giản nhưng rất ý nghĩa với tôi.

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 6

Bà ngoại luôn là người ân cần, trìu mến với những lời dạy bảo giản dị, sâu săc và tôi không bao giờ quên. Tôi nhớ mãi về tháng hè năm học vừa qua khi tôi được mẹ cho sang ở cùng bà một tháng. Bà tôi cần mẫn nấu từng bữa sáng cho tôi ăn bên bếp củi đỏ hồng. Mới đầu tôi không hiểu tại sao bà lại cần vất vả như vậy trong khi chỉ cần ra ngoài chợ kia thôi là tôi có đủ thức quà. Mãi về sau này tôi mới hiểu vì không có tình yêu nào lớn hơn sự yêu thương của bà nên bà luôn muốn cho tôi ăn bữa sáng ấ tình và đậm vị nhất. SỰ cần cù của bà còn cho tôi những bài học về giờ giấc, về việc rèn luyện bản thân chứ khong đơn thuần là câu chuyện bữa sáng nhỏ bé. Chứng kiến tôi cái gì cũng rụt rè, gì cũng nhút nhát, gì cũng không biết, bà thay vì cưng nựng, nâng niu đã lần đầu giúp tôi biết thế nào là trồng rau, vỡ đất. Hình ảnh bà, bác nông dân tần tảo giúp tôi của tuổi mười bốn, mười lam ấy thấy mình soa mà biếng nhác, vô dụng. Càng ngày, tôi càng thêm thấm thía bài học mà bà truyền dạy. Những lời dạy bảo của bà đâu phải là sự thủ thỉ ôm tôi, nịnh nọi hay khuyên bảo. Bà cứ âm thầm trong những việc làm thiết thực, và tôi, tôi nhận ra được tình bà thiết tha để thêm yêu thương và kính trọng bà nhiều hơn.

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 7

Trong gia đình, bà là người tôi yêu nhất. Bà không chỉ yêu thương và tận tụy quan tâm tôi, bà còn là người dạy cho tôi những bài học quý báu trong cuộc sống. Có lẽ bởi bà tôi từng là một nhà giáo, vì vậy bà luôn chỉn chu trong mọi công việc, những lời bà răn dạy tôi tuy giản đơn nhưng sao mà sâu sắc đến lạ. Mỗi khi ngồi bên cạnh bà, bà luôn miệng nhắc nhở tôi: “Rồi thời gian thấm thoắt thoi đưa, con rồi sẽ lớn lên, sẽ có tương lai riêng của mình. Lúc ấy có khi bà không còn bên cạnh con uốn nắn cho con từng bước đi, lời nói nữa. Nhưng dẫu tương lai của con có ra sao đi chăng nữa, thì con vẫn luôn phải biết yêu thương, phải luôn nhớ đến những đấng sinh thành ra mình. Bởi vì đó là người đã đổ biết bao giọt mồ hôi, bỏ ra bao nhiêu công sức để nuôi lớn con nên người, là người yêu thương con vô điều kiện, sẽ luôn dõi theo bước chân của con trên đường đời. Sẽ không có ai thương con và tốt với con bằng phụ mẫu con. Cũng sẽ chẳng có ai bỏ qua tất cả mọi thứ trên đời để hi sinh vì con cả. Họ có tốt với con biết mấy thì cái tốt đó cũng không thể nào sánh được với tình yêu thương mà cha mẹ luôn dành cho con. Bởi vì đó là thứ tình yêu bất diệt, vĩnh cửu, là thứ được vắt kiệt từ chính trái tim của những người làm cha, làm mẹ. Con hãy nhớ điều đó!” Lời bà tôi nói như cơn gió lạnh mùa đông vậy. Nó vô cùng nhẹ nhàng, mà cũng đủ khiến cho con người ta cảm nhận được cái giá lạnh của nó. Lời bà nói sao mà êm dịu mà sâu sắc đến thế?

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 8

“Đời người không thể không vấp ngã, con thất bại lần này nhưng lần sau có thể con sẽ thành công. Sự cách biệt giữa thất bại và thành công chỉ cách nhau bởi một con sông, giữa con sông có bắc một cây cầu, cây cầu đó mang tên là “sự cố gắng”, ai luôn luôn mang cây cầu ấy bên người dù có thất bại thì sau đó họ nhất định sẽ thành công”. Những lời dạy bảo này cứ quanh quẩn, khắc sâu vào tâm trí tôi. Hồi tôi còn bé, lúc cái năm tôi học lớp năm, khi cô giáo phát bài kiểm tra môn toán, thật tệ hại! bài kiểm tra của tôi chỉ đạt điểm 5, tôi buồn lắm và từ ngay giờ phút ấy cho đến hết buổi học tôi như một người mất hồn, cứ thơ thẩn mãi. Về đến nhà, người đầu tiên tôi nhìn thấy là người bà kính yêu của tôi. Tôi đã kể lại cho bà nghe về chuyện bài kiểm tra bị điểm 5, bà thấy tôi buồn rồi bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi bảo: “con hãy đứng lên ngay chỗ mà con vấp ngã và hãy vững vàng bước tiếp vì tương lai tươi sáng đang dang tay rộng mở chờ con đấy”, và rồi bà nói cái câu mà tôi phải khắc sâu trong lòng ấy. Sau khi nghe bà dịu dàng dạy bảo tôi bắt đầu hoàng hồn trở lại. Và sau ngày hôm ấy tôi lại được học ngay cái câu “Thất bại là mẹ thành công”, tôi càng ghi nhớ thêm những lời bà dạy. Những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc ấy tôi chẳng thể nào quên được và đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu, mãi mãi không quên!

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 9

Ầu ơ những lời ru hờn, những câu hò, điệu hát quê hương du dương, ngân nga. Tôi đã lớn lên qua những lời ca ấy của bà, lớn lên bằng vòng tay âu yếm, bảo bọc mà bà giành cho tôi từng chút, từng chút một. Chợt một nhịp điệu nào cất lên, lòng tôi bồi hồi nhớ về ngày xưa, khi tôi còn nhỏ, được chở che trong vòng tay của bà. Nhưng chỉ tiếc là, ta chẳng thể nào về lại ấu thơ nữa, cánh cổng xưa sẽ cứ như vậy khóa kín rồi đổ nát…Hình ảnh bà bỗng ùa về cùng những lời dạy bảo ân cần.

Bố mẹ đi làm xa từ khi tôi còn bé. Vậy nên, bà chính là người mẹ đã nuôi nấng tôi nên người. Bà như một bà tiên trong cổ tích bước ra vậy. Khuôn mặt bà nhìn rất phúc hâu, mái tóc bạc phơ trông như bà tiên. Hàm răng nhuộm bởi trầu đen nháy, trông rất truyền thống. Lưng bà đã còng, khóe mắt và đôi chỗ trên khuôn mặt đã có rất nhiều nếp nhăn xuất hiện. Dường như, những nếp nhăn ấy chính là những suy nghĩ, lo toan, trăn trở của bà cho con cháu. Những nắng mưa, giông tố của đời người chẳng có gì bà không phải trải qua. Nhớ bà, tôi nhớ tới bếp lửa. Một bếp lửa chờn vờn sương sớm, một bếp lửa ấp iu nồng đượm, bà đã nhen nhóm lên trong tôi. Bà là người giữ lửa, truyền lửa. Ngọn lửa của lòng tin, tình yêu và sức mạnh cho tôi trên suốt chặng đường dài phía trước. Bố mẹ đi xa, nhưng bù lại tôi có bà, tất cả tình thương yêu bà đều giành cả cho tôi, vun vén bù chì cho tôi từng chút một. Vì thế, dù không được gần gũi bố mẹ như bao đứa trẻ khác, trái tim tôi lúc nào cũng ấm nóng những nhịp đập yêu thương, chưa bao giờ giá lạnh. Bà như ngọn lửa sưởi ấm đêm đông, như vầng trăng dịu mát, thanh lọc tâm hồn tôi. Bà cũng là mặt trời giúp tôi trào nhựa sống. Với tôi, bà là tất cả.

Tôi nhớ mãi những lời dạy bảo ân cần mà thấm thía, sâu sắc của bà khi tôi còn bé. Những lời dạy của bà, bà đều gửi vào những câu ca dao thấm nhuần vẻ đẹp đạo lí ngàn đời của dân tộc:

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”

Bà dạy tôi phải khắc ghi công thầy nghĩa mẹ, khắc ghi chín chữ cù lao. Bà thủ thỉ: Bố mẹ đi làm xa, nhưng ở ngoài đó, cũng đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời để nuôi con ăn học. Vì thế không bao giờ được cái lại bố mẹ, phải chăm ngoan học giỏi để xứng đáng với ơn thầy con hiểu không. Con cũng đừng giận bố mẹ vì không hay mua quà mỗi lần về thăm nhà, bởi có khi để giành giụm phần con, có những lúc bố mẹ đã nhị ăn, nhịn mặc để mong con được ấm no hơn. Tất cả những gì họ làm đều vì con, vì tương lai tươi sáng của con, con hiểu không?

Nhờ những lời ấy của bà mà tôi luôn ấm lòng, vững dạ, không cảm thấy tủi thân mỗi khi nhớ bố mẹ ở xa kia. Tôi lại tự nhủ lòng mình phải cố gắng học thật tốt để không phụ long ba mẹ đã kì vọng vào chính mình. Bà luôn là kim chỉ nam cho mọi hành động, suy nghĩ của tôi. Bà không bao giờ để tôi có những suy nghĩ ích kỉ, hèn hạ của kẻ tiểu nhân. Bà cũng chưa bao giờ để tôi tự buông thả mình. Nhưng những lời dạy của bà chưa bao giờ là lí thuyết suông, nặng trịch những quan niệm đạo đức mà đều rất gần gũi, thân thương.

Tôi nhớ bà, nhớ cả những tấm áo bà tự đan cho tôi vào mùa đông, nhớ từng cái rém chăn cho tôi khỏi lạnh, nhớ từng trưa hè bà ngồi quạt mát bên cạnh, nhớ cả những cái bánh, cái kẹo bà đi đâu về lấy phần cho tôi, nhớ những lời dạy bảo chan chứa yêu thương, hi vọng bà gửi vào tôi. Nhớ quá, nhớ hơi ấm lòng bà.

Tôi sẽ luôn mang theo những lời khuyên bảo ý nghĩa, thiêng liêng ấy của bà để làm hành trang nâng bước tôi trong suốt chặng đường dài. Bà ơi, giờ ở nơi xa ấy, cháu vẫn nhớ bà, nhớ bếp lửa ấm nóng, ấp iu men hồng của bà. “Cháu thương bà biết mấy năng mưa.”…

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 10

Bà em năm nay đã già, mắt bà đã mờ và đôi chân yếu đi rất nhiều. Với em, bà là người thầy lớn, dạy em những điều hay lẽ phải trong cuộc đời. Mỗi lần trở về quê hương, em hạnh phúc khi nắm bàn tay hao gầy nhưng tràn đầy hơi ấm của bà, lắng nghe những câu chuyện bà kể. Những câu chuyện của bà đều giúp em trưởng thành hơn trong cuộc sống. Bài học khiến em nhớ nhất đó là tấm lòng nhân ái và biết sẻ chia với mọi người mà bà đã dạy.

Từ thuở bé, em thích nhất khi được trở về khu vườn của bà nơi đầy ắp những trái cây ngon nhưng bà chẳng bao giờ bán mà thường để dành khi chín, chia cho những đứa trẻ quanh nhà. Em thắc mắc tại sao bà không bán lấy tiền, bà cười hiền hậu và nói: Những đứa trẻ đó nhà chúng nghèo lắm cháu ạ, nhà nghèo nên chúng chẳng được ăn những trái cây ngon bao giờ. Chia sẻ với người khác là nhân thêm niềm vui cho mình. Trong cuộc sống, ai cũng có những lúc khó khăn, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Không những vậy, bà còn dạy chữ cho những đứa trẻ nghèo ven đê không được đến lớp. Ngôi nhà nhỏ của bà vì vậy lúc nào cũng rộn tiếng cười nói trẻ thơ. Em nghe theo lời bà dạy, đã xin những bộ sách cũ của những người bạn học từ thành phố về để chia cho những người bạn nơi làng quê. Các bạn rất quý em và thường rủ em đi chơi quanh làng sau những buổi chiều tan học.

Và chính từ tấm lòng nhân ái của bà mà ngôi làng như xích lại gần nhau hơn, mọi người chia sẻ cho nhau từ những điều giản dị, đôi khi là củ khoai, củ sắn trồng được hay giúp đỡ nhau mỗi khi gia đình nhà ai có chuyện khó khăn. Mọi người sống với nhau như những người họ hàng thân thiết và em thấy được giá trị của lòng nhân ái qua hành động nhỏ của bà.

Vào những đêm trăng sáng, bà còn thường kể em nghe những câu chuyện cổ tích, về sự tham lam của người anh trong truyện Cây khế đã phải giá bằng tính mạng của mình, về lão phú ông trong truyện cổ tích Cây tre trăm đốt chỉ biết làm giàu cho mình từ sức lao động của anh Khoai nên cuối cùng mới bị anh Khoai trả đũa. Lòng nhân ái, biết sẻ chia của con người sẽ khiến cuộc sống bớt đi những khổ đau, khiến mọi người gần lại với nhau hơn và chan chứa tình người.

Bài học từ thuở bé nhưng mãi là hành trang theo em bước vào đời, em luôn ghi nhớ lời dạy sâu sắc bà dạy để đối xử với mọi người quanh mình, để nhận lại được những nụ cười và hạnh phúc đầy ấm áp. Người với người sống để yêu nhau, bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.

Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu – Mẫu 11

Bà nội là người em yêu quý nhất trong gia đình. Hình ảnh bà luôn gắn với những câu chuyện cổ tích ấu thơ. Bà là người đã đưa em vào những giấc mơ đẹp lạ kì. Bà đã già rồi song vẫn hoạt bát và yêu thương em hết mực. Mái tóc bà bạc trắng như tóc bà tiên và điểm những sợi đen. Không hiểu sao em mãi yêu, mãi nhớ mái tóc ấy, mái tóc đượm mùi bồ kết, đượm mùi hương thơm mát, giản di của đồng quê. Khuôn mặt bà giờ đã có nhiều nếp nhăn, nếp nhăn của thời gian làm cho đôi mắt, khuôn mặt của bà nhăn nheo, yếu ớt dần đi. Em muốn mãi được bé bỏng trong vòng tay thương mến của bà. Em cũng không sao quên được giọng nói ngân nga, ấm áp mà bà dùng để nhắc nhở em:

– Nhà ta tuy không nghèo, nhưng cháu phải biết tiết kiệm. Cháu nên nhớ công ơn các bác nông dân làm ra hạt thóc, hạt gạo, nghe chưa!

Rồi bà cầm chiếc quạt phe phẩy cho em mà hát:

Ai ơi bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần

Và không biết từ bao giờ, nhưng bài ca dao như thế đã đi vào tâm hồn em như suối nguồn cảm xúc, biết bao đạo lí làm người.

Năm em học lớp một, có lần bị bạn cùng lớp bắt nạt, em chạy về vừa khóc thút thít với bà. Bà vột lấy tay lau nước mắt cho em vừa ôm em vào lòng dỗ dành:

-Thôi, nín đi bà cho kẹo

Em đón lấy chiếc kẹo của bà. Vị ngọt của kẹo thấm vào đầu lưỡi. Em cũng nhận ra vị ngọt của tình thương đang thấm dần vào trái tim nhỏ bé của em.

Tuy bây giờ bà em đã mất, nhưng hình ảnh của bà sẽ mãi in đậm trong tâm trí em. Trong từng hành động, suy nghĩ, em luôn ghi nhớ những gì mà bà đã dặn dò, dạy bảo.

**************

Trên đây là 10 bài mẫu Viết đoạn văn kể về những việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em cảm động trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận. Hy vọng sẽ giúp các em làm tốt bài tập làm văn sắp tới của mình.

cdnthuathienhue.edu.vn

Trường Cao Đẳng nghề Thừa Thiên Huế được thành lập theo Quyết định số 209/QĐ-LĐTBXH ngày 22/02/2012 của Bộ trưởng Bộ Lao Động Thương Binh Xã Hội. Là một trong những trường đào tạo nghề trọng điểm của Tỉnh Thừa Thiên Huế và là một trong 36 trường dạy nghề được đầu tư tập trung bằng nguồn vốn dự án "Tăng cường năng lực đào tạo nghề" giai đoạn 2001-2005 của Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội.

Có thể bạn cần

Back to top button